Kho truyện ngắn cực hay

shopoga

✩✩
PHẦN 83

Trước khu xưởng dệt nơi khoảng đất rộng, Tạ Kính bộ mặt đầy hí hưởng nhìn Kim Cương nói:

Muội sanh ra là của Huynh thì chạy trốn làm gì cho mệt.

Nói xong Tạ Kinh nghiêm sắc mặt nói:

Tỉnh Tâm, Cô chọn người nào đấu với Cô.

Tỉnh Tâm lạnh lùng nói:

Người nào cũng được.

Bạc Tu nhìn thấy Tỉnh Tâm thì đã mê rồi, bằng nói:

Bạch Tu tôi đấu với Cô.

Tỉnh Tâm bước ra chỗ khoảng đất rộng nói:

Ngươi xuất chiêu đi.

Bạch Tu với chiêu Cổn Tiên phi tới tấn công Tỉnh Tâm bị Bạch Tu quẹt đụng chéo áo, Hắn cười lên khoái trá. Bạch Tu tiếp tục ra chiêu Mèo Vờn Chuột. Thân pháp lẹ như con Mèo hai bàn tay Hắn chụp vào bộ ngực Tỉnh Tâm. Tỉnh Tâm né tránh tí nữa là Hắn chụp trúng. Đứng ở ngoài ai cũng lo cho Tỉnh Tâm.

Ông Bà Kim hỏi Kim Thanh:

Vợ con đấu có lại không?

Kim Thanh ở ngoài thấy Bạch Tu ra đòn chụp vào bộ ngực vợ mình thì đã nổi nóng nói:

Sao chưa thấy Tỉnh Tâm phản đòn đánh trào máu họng thắng khốn ấy.

Ông Bà Kim nghe Kim Thanh nói thế không hỏi nữa mà tiếp tục xem trận đấu. Nói về Bạch Tu phản đòn liên tục mà chưa hạ gục được Tỉnh Tâm thì bắt đầu lo sợ Bạch Tu hét lên một tiếng đánh liền ra ba chiêu Du Tiên, Kim Tiền, Ngọa Hổ. Tạ Kính nhìn thấy Bạch Tu ra đòn đẹp mắt khen không hổ là Võ Gia. Bỗng thấy phân pháp Tỉnh Tâm như cánh Bướm phiêu phiêu bay lượn một cách kỳ lạ đẹp mắt vô cùng bốp bốp hai cái tát tai nổi lên Bạch Tu bị Tỉnh Tâm tát hai cái té lửa mắt đổ đom đóm.

Ở bên ngoài nhiều người vỗ tay tán thưởng nói:

Cô Chủ đánh hay quá.

Bạch Tu bị hai cái tát mất mặt không còn xem thường Tỉnh Tâm được nữa liền rút Đao ra phi tới ra chiêu Lưỡng Xà đường đao ngoằn ngoèo uốn lượn chém tới lợi hại vô cùng. Các Võ Sư la lên Thập Bát Đao Pháp, quả đúng như vậy đây là chiêu khởi đầu trong mười tám chiêu đao phong vô cùng lợi hại. Tỉnh Tâm thân hình nai nịt gọn gàng trông rất đẹp. Lại sử dụng một bộ pháp vô cùng đẹp mắt đó là Mai Hoa Thân pháp ảnh biến hiện kỳ lạ, Bạch Tu thấy chiêu Lưỡng Xà Đao Pháp chưa hạ được Tỉnh Tâm liền ra chiêu chuyển sang chiêu thức Đão Mã nhanh chóng chém tới Tỉnh Tâm. Tỉnh Tâm liền sử dụng Mai Hoa Kiếm Pháp, một loại kiếm pháp thất truyền hơn năm sáu trăm năm, Hoa Mai Kiếm pháp vô cùng lợi hại hóa giải Thập Bát Đao Pháp dễ dàng Bạch Tu đến lúc nầy mới đổ mồi hôi hột vì chỉ học được mười chiêu Thập Bát Đao Pháp. Bạch Tu đã sử dụng hết tuyệt học mà không đụng đến được chéo áo Tỉnh Tâm. Tạ Kính cũng phải kinh hãi không hiểu Tỉnh Tâm xuất xứ từ đâu môn phái nào mà Võ Công kỳ lạ đến như vậy.

Tỉnh Tâm quát lên một tiếng thanh tao:

Xem đây.

Hoa kiếm biến hiện đầy trời kiếm phong véo véo vừa đẹp mắt vừa khủng khiếp. Bạch Tu kinh hãi múa đao ra sức chống đỡ ken ken đinh tai nhức óc. Không những Bạch Tu bị đánh rơi đao mà còn bị Tỉnh Tâm điểm huyệt ngã nhào. Có nghĩa Tỉnh Tâm tha cho mạng sống. Những người có mặt ai nấy đều kinh hồn bạt vía. Tạ Kính bước tới giải huyệt nhưng không biết làm sao giải được. Một sự bại nhục của Phái Võ Gia.

Kim Cương lạnh lùng nói:

Tạ Kính giờ đến lượt ngươi đấu với ta.

Tạ Kính luôn tin tưởng ở tài năng võ công của mình. Kim Cương không cần khách sáo như một nàng Tiên bay tới phất ra một đạo kình phong chụp tới. Tạ Kính không ngờ Kim Cương lợi hại như vậy. Liền sử dụng Thập Bát Chưởng chống đỡ ầm một tiếng. Kim Cương đứng yên một chỗ, còn Tạ Kính thì bậc lùi ra sau lảo đảo muốn ngã. Kim Cương liền lao tới phóng ra Âm Phong Chưởng. Tức thời chưởng phong ầm ầm lao tới Tạ Kính kinh hồn liền sử dụng tuyệt học Thập Bát Đao Chưởng chống trả ầm ầm đùng đùng Kim Cương đứng vững như trời trồng còn Tạ Kính thì muốn ngã quỵ.

Kim Cương quát:

Hãy đỡ Âm Sát Chưởng của ta đây. Tức thời Thái Âm Thần Công vận lên bảy thần công lực Âm Sát Chưởng đánh ra tức thời chưởng phong gào thét dữ dội. Tạ Kính liền vận hết thần công lực thi triển ba chiêu tuyệt học vừa luyện thành công đánh ra chống đỡ tức thời ầm ầm đùng đùng cát bụi mù mịt. Kim Cương chỉ lùi ra sau một bước còn Tạ Kính thì ngã quỵ máu ọc ra từng đống.

Kim Cương sắc mặt lạnh lùng nói:

Ta đưa hồn ngươi về địa phủ tức thời Thái Âm Thần công đánh ra.

Bỗng một tiếng thét lên:

Biểu Muội dừng tay tha cho Chưởng Môn.

Kim Cương dừng tay lại. Kim Thanh nói với Tạ Kính:

Chưởng Môn biết người trước mặt Chưởng Môn là ai không? Không phải Kim Cương ngày xưa đâu mà là một trong Ngũ Đại Tiểu Thơ Vương Gia uy danh lừng lẫy.

Tạ Kính nghe xong thời sợ hãi vô cùng. Kim Thanh chỉ Quý Nhân nói:

Chưởng Môn định giao đấu với Ngũ Long Hiệp Nghĩa sao.

Tạ Kính nghe đến bốn tiếng Ngũ Long Hiệp Nghĩa thì mặt mày không còn chút máu. Liền đứng dậy hối thúc Võ Sư đệ tử Võ Gia mau đở ta về. Tạ Kính đến khu xưởng dệt uy phong bao nhiêu thì lật đật chuồng về thê thảm nhục nhã biết nhiêu.

Ông Bà Kim thấy võ công Kim Cương cái thế như vậy thời mừng rỡ nói:

Cha Mẹ cứ nghĩ võ công của Tạ Kính vô địch, nào hay đâu cũng chỉ tầm thường mà thôi. Uổng công Kim Thanh theo học bảy tám năm trời. Chỉ là thứ võ học Mèo quào chẳng gì là giá trị.

Ông Bà Kim nhìn con dâu Tỉnh Tâm nói:

Võ Học của con không những cao cường mà mỗi khi ra chiêu vô cùng đẹp mắt.

Kim Thanh nghĩ đến hơn bảy Tám năm trời theo học ở Võ Gia chỉ là những võ công rèn luyện sức khỏe hộ thân còn chạm trán với Võ Học giang hồ, những tên đại Ma Đầu thì chỉ là trứng chọi đá. Chỉ toi mạng mà thôi, Kim Thanh không còn nghĩ đến luyện võ công xưng bá nữa mà chỉ lo theo nghề nghiệp Ông Bà Kim sản xuất kinh doanh buôn bán làm ăn mà thôi. Trong Vườn hoa khu xưởng dệt lúc về chiều, trên bầu trời những đám mây trôi theo chiều gió, lâu lâu đàn chim bay qua, hoa trong vườn nở rộ. Đôi trai tài gái sắc nắm tay nhau chạy theo những con bướm tiếng cười đùa thật là vui vẻ.

Kim Cương nói:

Muội bắt được rồi, bắt được rồi Huynh xem có đẹp không.

Quý Nhân hôn lên bàn tay Kim Cương nói:

Con Bướm nầy mới đẹp.

Kim Cương nói:

Đẹp mà sao cứ trốn người ta hoài.

Quý Nhân nói:

Từ rày về sau trốn hết nổi nữa rồi.

Kim Cương nói:

Xạo.

Quý Nhân nói:

Vì xa Muội một ngày là Huynh sống hết nỗi.

Yến oanh quấn quít bên nhau

Tình yêu tràn ngập xôn xao biển lòng

Búp yêu đã nở hoa tình

Tất lòng đã mọc muôn nghìn lời yêu

Đất Trời lồng lộng bao nhiêu

Tình yêu tràn ngập bấy nhiêu chung tình.

* * *

Hết phần 83, mời xem tiếp phần 84

* * *



PHẦN 84


Đây nói về Tiên Sanh trở về Giang Tô, Phố Thuận Kiều, thì trời cũng đã xẩm tối. Cái tin Tiên Sanh mất tích trong chuyến đi vùng sâu vùng xa nơi đèo Vân Giang bị cướp chận đường giết gần 30 nhân mạng. Hiền Bà vô cùng đau khổ, ngày qua tháng lại sống cô đơn trong căn nhà nghèo khổ tuy Làng Trên Xóm dưới luôn giúp đỡ. Nhưng Hiền Bà vẫn thấy buồn bã vô cùng. Chỉ có một mụn con mà Tiên Sanh cũng bỏ bà ra đi. Hiền Bà sống cô đơn trong căn nhà quạnh quẽ. Phố Thuận Kiều nhà nhà đã lên đèn. Hiền Bà ngồi cô đơn dưới ngọn đèn dầu leo lét Bà ôn lại những năm tháng trước đây. Từ Khi Tiên Sanh theo thương đoàn Tiến Phát. Hiền Bà không buôn bán nữa, một phần vì tuổi già, một phần Tiên Sanh thường chu cấp bạc về nhà Hiền Bà tiêu không hết còn dư làm phúc thiện. Từ khi Tiên Sanh mất tích Hiền Bà còn một số vàng bạc, nhưng tiêu lần cũng hết. Hơn ba năm trôi qua còn gì. Mấy tháng nay Hiền Bà nhờ đồng tiền bát gạo của những người hàng xóm giúp đỡ. Người giúp đỡ nhiều nhất là Ông Chủ Tấn Tài chủ quán. Hiền Bà cái ăn cái mặc đắp đổi qua ngày, không đến đổi nào. Dưới ánh đèn leo lét Hiền Bà nhìn ra ngoài trời màn đêm tối đen đã nhấn chìm hết thảy cảnh vật. Ánh trăng lần lần xuất hiện mỗi lúc một tỏ dần. Giọt mưa vẫn còn lộp độp trên mái lá. Gió vẫn thì thầm ngoài trời, theo chiếc lá vàng rơi rụng, những nỗi buồn cứ mãi len lỏi trong tâm hồn. Bà nghĩ đến tuổi già cũng không sống được bao lâu nữa. Bà hi vọng Tiên Sanh vẫn còn sống và sẽ trở về với bà. Bà tin tưởng Mẹ Trời Âu Cơ che chở cho con bà người con mà bà thương yêu nhất.

Man mác trời thu cảnh đêm đen

Nhà lạnh cô đơn một bóng đèn

Giọt mưa lộp độp trên mái lá

Sống chết ai ngờ biết trước chăng

Mấy năm con trẻ không tin tức

Trông đợi mỏi mòn lạnh gió trăng

Tuổi già như thể đèn leo lét

Một trận gió hàn cũng cuốn phen.

Tiếng chân ngựa mỗi lúc một gần, dưới ánh trăng Hiền Bà nhìn thấy một người cỡi ngựa đi vào sân.

Hiền Bà hồi hộp vô cùng:

Không lẽ Tiên Sanh còn sống trở về.

Bỗng tai Bà nghe tiếng:

Mẹ con đã về.

Hiền Bà tưởng là mình nghe lầm người thanh niên xuống ngựa xách hai cái bao lớn vào nhà, Hiền Bà vừa nhìn thấy tức thời lao tới ôm chầm lấy người thanh niên:

Quả đúng là con đã về, con vẫn còn sống.

Tiên Sanh nói:

Con làm sao chết được, Cha Mẹ suốt đời tu tâm tích nên con được Thần Thánh che chở khó chết lắm.

Tiên Sanh nhìn Mẹ gầy đi quá nhiều lòng xúc động nói:

Con bất hiếu quá để Mẹ ra nông nổi như vầy.

Nghe con nói Hiền Bà thấy mình như khỏe mạnh hẳn lên. Bà nhìn thấy Tiên Sanh không những khỏe mạnh mà còn khôi ngô tuấn tú hơn sáu năm về trước nhiều. Tiên Sanh từ khi đi theo thương đoàn Tiến Phát chỉ về nhà có một hai lần rồi không về nữa chỉ gởi bạc về cho Mẹ mà thôi. Hơn Sáu năm rồi còn gì ba năm biền biệt không nghe tin tức. Tuy nghe Tiên Sanh đã chết, nhưng bà vẫn tin tưởng Tiên Sanh vẫn còn sống, Vì Bà đặt niềm tin ở Mẹ Âu Cơ, cũng như sự hướng thiện làm phúc thiện suốt đời của hai vợ chồng Bà. Tiên Sanh mở cái bao lớn hơn ra. Bà thấy toàn là sơn hào Hải vị toàn những thứ đắc tiền, Bà chỉ nghe nói nhưng chưa bao giờ mua được để mà ăn. Tiên Sanh không mở cái bao nhỏ hơn kia bà thấy nó rất nặng. Nhưng bà không hỏi là đựng thứ gì trong đó. Vì quá vui mừng suốt đêm Bà không ngủ. Tiên Sanh sau sáu năm mới trở về nhà, thắp nén hương cho Cha rồi đánh một giấc cho tới sáng. Bà nhìn thấy cây sáo để trên đầu giường Bà định lấy để qua một bên nhưng không làm sao nhúc nhích được Bà kinh ngạc cây sáo gì mà nặng dữ vậy. Bà nhìn thấy cái bao để dưới chân giường bà định kéo nó qua một bên nhưng cũng không làm sao nhúc nhích được Bà định mở ra coi thứ gì mà nặng dữ vậy, đi nấu sớm mai cho Tiên Sanh ăn. Nhìn một bao lớn toàn là sơn hào hải vị món nào cũng quý hiếm, Bà lấy những món đồ tươi đem nấu. Tiên Sanh đánh một giấc thoải mái tỉnh dậy thấy sớm mai đã dọn sẵn lên bàn. Tiên Sanh rửa mặt súc miệng, rồi cùng Mẹ ăn một bữa ngon lành.

Tiên Sanh xách cái bao to cũng như ống sáo đem cất vào buồn kín rồi ra nói với Mẹ:

Con ra Phố mua một ít bộ đồ để mặc. Sẵn tiện tới thăm Ông Chủ Tấn Tài.

Đây nói về Ông Chủ Tấn Tài từ khi nghe Tiên Sanh đã bị bọn cướp giết nơi đèo Vân Giang không tìm thấy xác lấy làm thương tiếc cho con người tài hoa lại chết yểu như vậy những khách phương xa ghé quán trọ của Ông. Ông đều hỏi thăm nhưng không một người nào biết.

Bỗng Ông Chủ Tấn Tài thấy một người thanh niên trai trẻ khôi ngô tuấn tú tay xách một cái bao, Ông nhìn thấy rất quen. Người thanh niên khôi ngô tuấn tú ấy vừa bước vào trong quán, Ông mừng rỡ reo lên:

Cháu Tiên Sanh phải không?

Tiên Sanh gật đầu nói:

Cháu mới về nhà liền tới thăm Ông Chủ đây.

Ông Chủ Tấn Tài nắm lấy tay dắt vào nhà trong. Ông Chủ hỏi thăm đủ thứ Tiên Sanh kể cho qua chuyện. Tiên Sanh liền lấy trong người một viên minh châu to lớn.

Tiên Sanh nói:

Cháu biếu cái nầy cho Ông Chủ.

Ông nhìn thấy viên Minh châu liền kinh hãi. Lại nghe Tiên Sanh nói biếu cho mình thì tưởng là nghe lầm. Tiên Sanh nói:

Ông Chủ có ơn đối với gia đình cháu quá. Chẳng biết lấy gì đền đáp chỉ có viên minh châu nầy kính biếu cho Ông chủ.

Ông Chủ Tấn Tài lắc đầu:

Viên minh châu quý như thế không dám nhận đâu.

Tiên Sanh nài nỉ lắm Ông Chủ Tấn Tài mới nhận. Ông Chủ Tấn Tài nói:

Viên Minh Châu nầy vô giá nếu thích thì cả trăm lượng vàng cũng không mua được.

Cả đời Ông chưa thấy viên minh châu nào to lớn đẹp như vậy. Tiên Sanh từ giã Ông Chủ Quán ra về. Ông Chủ Quán nhìn theo Tiên Sanh lẩm bẩm:

Chỉ có con trời mới có tấm lòng rộng rãi như vậy coi trọng nghĩa nhân hơn châu báu.

Hiền Bà nhìn thấy Tiên Sanh mua về thật nhiều áo quần cho Bà toàn là hàng vải xịn tơ tằm thượng hạng mà bà cả đời mơ tưởng cũng không bao giờ có. Bà nhớ lại Hiền Ông khi còn sống nói. Số Bà rất thọ ở lại trần gian để hưởng phước. Sống trên ngọc ngà châu báu. Ăn toàn cao lương mỹ vị. Đó là nhờ tích góp chân thiện tu nhân tích đức của Bà.

Bà nói:

Mua vải gì không được mua chi những thứ vải đắt giá thế nầy, để dành bạc còn phải lo cưới vợ sanh con đẻ cháu lớn tuổi rồi còn gì. Để Mẹ nhờ mấy chỗ làm mai mối cho.

Tiên Sanh nói:

Vợ con là do Trời định, Mẹ khỏi lo việc đó đi.

Hiền Bà nói:

Không lo sao được Mẹ càng ngày càng già lập gia đình cho con rồi Mẹ mới yên tâm nhưng nhà mình rất nghèo cũng khó mà kiếm được chỗ tốt.

Tiên Sanh nói:

Vàng bạc châu báu thiếu gì Mẹ đừng lo. Nhưng con đã có người yêu rồi khi nào con dẫn về nhà ra mắt với Mẹ.

Hiền Bà nghe Tiên Sanh nói thế thì mừng rỡ vô cùng hỏi:

Gia đình Cô ấy có gốc gác gì không, hay là thứ trôi sông lạc chợ. Ông Bà thường dạy mua heo lựa nái mua gái lựa dòng. Nghèo giàu không thành vấn đề nhưng cơ bản là gia đình phải có đạo đức nhất là tín ngưỡng phải biết tôn thờ Cội Nguồn.

Nghe Mẹ dạy bảo như thế Tiên Sanh vâng dạ luôn miệng Hiền Bà lại nói tiếp:

Ông Bà thường dạy. Nhất thì vợ dại trong nhà. Gặp phải con vợ ngu dại thì cuộc đời con sống cũng như chết. Nên Mẹ lo lắm.

Tiên Sanh nói:

Người con quen biết điểm nào cũng tốt. Gia đình giàu có nhất quyền thế nhất, xinh đẹp nhất, khôn ngoan nhất, tín ngưỡng thờ phụng Quốc Tổ Vua Hùng, Cha Trời Lạc Long Quân, Mẹ Âu Cơ thì số một.

Hiền Bà nghe thế thì cũng tin là thế nhưng nào có thấy gì đâu Bà nghĩ Tiên Sanh nói cho có trên đời nầy làm gì có nhiều cái nhất như vậy. Chỉ một cái nhất cũng khó mà tìm rồi. Tiên Sanh ở nhà với Mẹ chăm sóc phụng dưỡng cho Mẹ. Bà con lối xóm thấy Tiên Sanh không những khôi ngô tuấn tú Anh Hoa xuất chúng lại có hiếu như vậy ai nấy cũng trằm trồ Hiền Bà có phước quá. Tiên Sanh về ở với Mẹ hơn bảy ngày Hiền Bà cảm thấy mình khỏe hẳn lên Hiền Bà thường khoe với mọi người Tiên Sanh lo cho tôi đủ thứ.

Thấy con có hiếu lòng mừng

Giọt châu sung sướng tuổi già an vui

Suốt đời tích đức tu nhân

Giờ đây gặt hái phước phần trời cho

Thương người, Trời lại thương Ta

Giúp người, Trời lại ban cho vạn lần

Lộc Tài hội đến đầy sân

Giàu sang, phúc thọ phước phần An Vui.

Hiền Bà khổ hạnh tu nhân tích đức bao nhiêu, giờ lại sung sướng bấy nhiêu Bà thấy mình gặt hái những quả ngọt, dù không mong muốn nó vẫn cứ đến. Tiên Sanh dậy từ sớm tu thiền luyện khí. Thấy Mẹ luôn bận rộn tuy là chuyện không đâu ra đâu, nhưng vẫn bề bộn tối ngày. Tuổi già lo đời là thế không ngồi yên được.

Bình minh đã thức dậy rồi

Hiu hiu gió thổi đất trời trong veo

Một ngày mới, đẹp làm sao

Gió mây khắn khít dạo chơi là đà

Anh Vàng thỏ thẻ tỏ tình

Lơ thơ tơ liễu buông mành lơ thơ

Trăm năm trong cõi người ta

Phước, tài, lộc, thọ khéo mà tỉa gieo.

Tiên Sanh vừa đi khỏi nhà ra phố. Bỗng một chiếc xe kiệu sang trọng chạy vào sân, Hiền Bà lấy làm kinh ngạc tự hỏi:

Ai vậy kìa? Họ có lầm nhà chăng?

Bà đứng trong hè nhìn ra thấy họ toàn là những người xa từ trên xe kiệu bước xuống ba người Công Tử trẻ tuổi, trong đó có một người đẹp trai, đẹp hơn những cô con gái, mặt hoa da phấn môi đỏ như son.

Hiền Bà lễ phép hỏi:;

Các Công Tử muốn tìm nhà ai?

Chàng Công Tử xinh đẹp ấy không ai khác là Thanh Hoa. Còn hai người kia chính là Tiểu Thủy, Tiểu Hàn từ Vương Gia Đô Thị Đức Châu đến Giang Tô Thuận Kiều. Thanh Hoa phải đi mất một ngày một đêm mới tới. Thanh Hoa thấy một lão bà cốt cách khác người đẹp lão nhất là nét mặt hiền từ nghe Lão Bà hỏi như thế.

Thanh Hoa thi lễ nói:

Đây có phải nhà Hiền Bà không?

Hiền Bà kinh ngạc nói:

Phải, Quý Công Tử tìm Hiền Bà có chuyện gì không?

Thanh Hoa liền quay sang Thủy, Hàn nói:

Bê tất cả những thứ ấy vào nhà.

Hiền Bà nhìn thấy toàn là những hàng cao cấp. Thanh Hoa nhìn ngôi nhà trông có vẻ sụp xệ không nói là nghèo, nhưng được cái vườn khá rộng.

Thanh Hoa hỏi:

Thưa Bá mẫu Tiên Sanh không có ở nhà sao?

Đến lúc nầy Hiền Bà mới xác định được những người khách lạ nầy là những người thân quen của Tiên Sanh.

Hiền Bà cung kính trả lời:

Nó mới vừa ra phố, có lẽ cũng gần về.

Hiền Bà mời ba người Công Tử trẻ tuổi vào nhà. Nói về Thanh Hoa vừa đến Huyện Giang Tô suốt dọc đường luôn nghe dân chúng ca ngợi về sự ăn ở của Hiền Ông Hiền Bà. Đem tiền của giúp đỡ người nghèo người khốn khó, người già cô đơn, trẻ mồ côi, người bệnh tật tiếng lành đồn xa thì lấy làm ngưỡng mộ rồi. Nay lại thấy Hiền Bà tướng người Phúc Hậu, lời ăn tiếng nói khiêm cung lễ phép quả là người Mẹ hiền mẫu mực ít thấy trên đời. Thảo nào chẳng sanh ra Tiên Sanh đức độ tài năng như vậy. Thanh Hoa ngồi chơi không bao lâu thì thấy có một người cỡi ngựa đi vào Thanh Hoa liền chạy ra đón.

Tiên Sanh vừa trông thấy liền nhảy xuống ngựa nói:

Muội.

Thanh Hoa liền bịt miệng Tiên Sanh lại kề tai nói nhỏ gì đó không biết. Tiên Sanh gật đầu Thanh Hoa nắm lấy tay Tiên Sanh đi vào nhà. Tiên Sanh ra Phố mua một ít đồ gia vị về nấu với mấy món sơn hào Hải vị khô. Thanh Hoa ra sức nấu nướng, Tiên Sanh phụ giúp không bao lâu thì đã dọn lên đầy bàn. Hiền Bà thấy món ăn nào cũng lạ mắt chưa ăn mà đã thấy ngon rồi. Thanh Hoa nấu những món ăn thường ngày của Vương Gia. Hiền Bà thưởng thức một bữa ăn món ăn nào cũng thấy ngon, có thể nói Hiền Bà cả đời chưa ăn món ăn nào ngon như vậy.

Hiền Bà khen không hết lời:

Nấu khéo quá, nấu ăn ngon quá.

Hiền Bà nói:

Con nói những người bạn con cái gì cũng nhất. Nội ở đây Mẹ thấy Công Tử đây đẹp trai nhất, Mẹ cứ ngỡ như là Tiểu Thơ con quan lớn có khi cũng không bằng. Tài nấu ăn cũng không ai bằng phải nói là nhất. Cười nói có duyên cũng nhất. Khéo ăn khéo nói cũng nhất. Không biết bạn gái của con có bằng một phần Công Tử đây thì Mẹ yên tâm rồi.

Thanh Hoa, Tiên Sanh nhìn nhau bụm miệng cười. Thanh Hoa ở lại nhà Tiên Sanh mấy ngày ngày nào cũng cỡi ngựa cùng nhau dạo phố dạo Làng.

Nhìn quê hương đêm khuya trăng sáng

Đôi quả tim như muốn hòa nhau

Tình yêu nồng ấm biết bao

Chén lòng uống cạn thầm trao vạn lời

Đàn chung thủy ngọt ngào đằm thắm

Nghìn dây tơ cột trói chẳng rời

Tình yêu ôi thật tuyệt vời

Mênh mông trời đất xe thời duyên ta

Trong bể khổ vượt qua kiếp nạn

Giờ bên nhau sum hợp Yến Oanh

Cung đàn trọn khúc thủy chung

Trăm năm kết tóc đồng cùng đồng bay

Nghe hạnh phúc trời mây rạng rỡ

Tiếng chuông lòng ngọt mãi vì yêu

Thương Chàng đất rộng bao nhiêu

Thương Nàng trời rộng bấy nhiêu thương Nàng.

Thanh Hoa ở lại Phố Thuận Kiều nhà Tiên Nhân chơi mấy ngày trở lại Đức Châu Hợp Phố chuẩn bị cho ngày đem những tên tội phạm ra xét xử.

* * *

Hết phần 84, mời xem tiếp phần 85

* * *
 

shopoga

✩✩
PHẦN 85

Đây nói về Thành Nghĩa rời xa quên hương hơn mười năm trở về Huyện Gia Đông, Xã Bàu, Làng Trũng. Làng quê giờ đây cũng thay đổi dân chúng làm ăn khấm khá hơn nhiều, có nhiều gia đình làm ăn giàu lên thấy rõ. Tiếng chân ngựa vẫn đều đều trên đường Làng Quê, hòa lẫn với tiếng chim ríu rít trên cành. Như khúc nhạc êm của miền quê ruộng đồng sông nước.

Đường về Làng Trũng quanh quanh

Lũy tre đồng ruộng như tranh họa đồ

Quê hương giờ đã đổi màu

Xóm Làng đổi mới sang giàu hơn xưa

Xa xa một mái nhà tranh

Vẫn còn lụp xụp còn nguyên năm nào

Trời thu trông tít khôn cùng

Ngôi nhà xiêu vẹo vẫn còn đợi ai

Chờ người cậu bé năm xưa

Ra đi kiến sống ở nơi quê người

Bao la trời nước một màu

Xã Bàu, Làng Trũng nay đà đổi thay

Dân Làng đông đúc hơn xưa

Vẫn nghe giọng hát ru con năm nào.

Nhìn thấy ngôi nhà tranh hiện ra trước mắt Thành Nghĩa không khỏi bồi hồi xúc động, ngôi nhà mà Thành Nghĩa đã được sanh ra lớn lên trong sự nghèo khổ của Cha Mẹ, con đường Làng vẫn như ngày nào. Nó vẫn còn đầy ắp những thân quen khi còn bé. Thành Nghĩa xuống ngựa quẹo vào cửa ngõ mà Thành Nghĩa không bao giờ quên. Thành Nghĩa dắt ngựa vào sân nhìn ngôi nhà xụp xệ nhưng sạch sẽ như có người ở.

Người trong nhà thấy có người dắt ngựa đi vào nhà liền ra hỏi:

Thiếu Hiệp tìm ai?

Thành Nghĩa nhìn người trong nhà ra hỏi là một người trung niên. Tuổi trạc bốn mươi. Thành Nghĩa thấy người đó rất quen như chợt nhớ ra kêu lên mừng rỡ:

Chú Trung.

Người được gọi là Chú Trung nhìn Thành Nghĩa một hồi rồi mừng rỡ reo lên hỏi:

Có phải là Thành Nghĩa cậu chủ đó không?

Khi Thành Nghĩa còn nhỏ Chú Trung vẫn thường gọi như vậy nên Thành Nghĩa không lạ gì những câu gọi thân quen ấy. Tuy lúc ấy gia đình Thành Nghĩa nghèo khổ. Nhưng gia phong của Thành Nghĩa trước kia đời Ông Cố, Ông Tằng là Phú Ông giàu có nhất vùng. Đời Ông Nội Thành Nghĩa phá tiêu tan hết. Sau giác ngộ lẽ chân Thiện từ đó tu tâm dưỡng tánh hướng thiện làm lành. Đến đời Cha Mẹ Thành Nghĩa thì làm lành hơn nữa nổi tiếng là Thiện Ông Thiện Bà. Thiện Ông Thiện Bà đi làm thuê kiếm sống qua ngày, nếu còn dư chút ít, thì đem giúp đỡ cho người nghèo khó, người khốn khổ, người neo đơn già cả, trẻ mồ côi, người tàn tật, người bệnh tật. Tiếng lành đồn xa. Trong số những người được Thiện Ông Thiện Bà giúp đỡ trong đó có Kiên Trung. Kiên Trung là trẻ mồ côi từ tấm bé. Nhờ sự giúp đỡ của Thiện Ông, Thiện Bà, lớn lên trưởng thành có vợ có con. Kiên Trung vốn không có nhà cửa, khi còn nhỏ ở mướn cho nhà người ta. Thấy nhà Ông Bà Thiện không còn ai liền đến ở sớm hôm hương khói cho Ông Bà Thiện có hơn mười năm rồi. Vợ Chồng Kiên Trung nghèo khổ tính lợp lại cái nhà mà cũng chưa lợp nổi cứ ở cảnh nhà dột cột xiêu. Kiên Trung dự tính ra năm sửa sang lợp lại.

Thành Nghĩa trở về thăm quê không mang theo nhiều vàng bạc châu báu như Tiên Sanh, Trung Lương mà cất giấu nơi không ai biết. Chỉ bọc trong mình mấy mươi lượng vàng, chín mười lượng bạc. Vì Cha Mẹ Thành Nghĩa đã qua đời không còn ai. Thành Nghĩa bước vào nhà nhìn thấy cái nghèo cũng như năm nào. Nhìn lên bàn thờ thấy hình ảnh Thiện Ông Thiện Bà được thờ phụng tử tế.

Thành Nghĩa vô cùng xúc động nói:

Chú Trung thờ phụng Cha Mẹ cháu sao?

Chú Trung nói khi Thiện Ông Thiện Bà còn sống thường giúp đỡ Chú. Chú coi Thiện Ông Thiện Bà như Cha Mẹ. Năm ấy trời lụt lớn khi Chú chạy đến thì không thấy Cậu Chủ đâu cả tưởng là Cậu Chủ bị chết đuối đâu đây. Bà con Làng trên Xóm dưới tìm kiếm khắp nơi nhưng không thấy Cậu Chủ. Cứ nghĩ Cậu Chủ bị nước cuốn trôi mất rồi. Nên chú thờ vọng Cậu Chủ theo Cha Mẹ Cậu Chủ. Có hơn mười năm rồi. Thành Nghĩa nghe xong cảm động vô cùng. Bỗng có tiếng chân nhiều người vào sân.

Chú Trung nói:

Bà Nhà cùng mấy con đi làm về.

Thành Nghĩa nhìn ra thì thấy hai người thanh niên tuổi nhỏ hơn mình cùng với người con gái mười lăm mười sáu tuổi. Kiên Trung nhìn thấy vợ con về nói:

Bà cùng các con vào đây ra mắt Cậu Chủ đi.

Kiên Chung, Kiên Hiệp, Thiện Lành cùng mẹ vào nhà nhìn thấy Thành Nghĩa khôi ngô tuấn tú Anh Hoa khác người nhất là cặp mắt sáng ngời. Ba người con Kiên Trung khiếp sợ. Nhất là Thiện Lành thì không dám nhìn Thành Nghĩa. Vì uy phong Thành Nghĩa làm cho Cô khiếp sợ. Kiên Trung hối thúc bà Trung bắt con gà làm thịt thiết đãi cơm nước cho Cậu Chủ Thành Nghĩa, nhìn thấy sự nghèo khổ của Chú Kiên Trung. Thành Nghĩa không khỏi xót dạ. Với con người tốt bụng đầy lòng nhân nghĩa nầy hơn mười năm thay mình hương khói thờ phụng Cha Mẹ với công ơn ấy. Thành Nghĩa cũng đã có dự tính trước khi rời khỏi nơi đây.

Cơm nước xong Kiên Trung nói:

Thưa Cậu Chủ, Cậu Chủ nay đã trở về thì vợ chồng con cái Chú phải dọn đi nơi khác. Trả lại nhà cho Cậu Chủ.

Thành Nghĩa hỏi:

Gia đình Chú định dời đến ở nơi đâu?

Kiên Trung làm thinh. Thiện Lành nói:

Hơn mười năm nay ở đây đâu còn chỗ nào nữa mà dời đi.

Kiên Chung, Kiên Hiệp nói:

Cậu Chủ cho gia đình chúng em ở lại đây với Cậu Chủ khi nào kiếm được chỗ ở thì dời đi.

Thành Nghĩa nói:

Cháu về đây không phải là đòi nhà. Cũng không có ý ở lại nơi đây. Cháu cảm ơn Chú là dời đến đây ở thờ phụng Cha Mẹ Cháu tốt như vậy. Rất xứng đáng thừa kế ngôi nhà xiêu vẹo nầy.

Thành Nghĩa nhìn Kiên chung, Kiên Hiệp nói:

Hai em nay bao nhiêu tuổi?

Kiên Chung nói:

Em mười chín.

Kiên Hiệp nói:

Em mười bảy.

Thành Nghĩa nói:

Lớn tuổi rồi đây có để ý chỗ nào chưa?

Kiên Trung, Kiên Hiệp nói:

Nhà nghèo quá ai mà để mắt đến.

Bà Kiên Trung nói:

Nhà kế bên có Cô con gái tốt bụng định nói cho Thằng Kiên Chung. Nhưng bên ấy chê nghèo quá đành làm thinh vậy.

Thành Nghĩa nghe xong nói:

Nghèo giàu là bởi tại số trời nào ai muốn mà được. Chú Thím khỏi lo Cháu biếu vườn tược nhà cửa nầy lại cho gia đình Chú. Từ nay về sau gia đình Chú trọn quyền Sử dụng.

Gia đình Kiên Trung nghe Thành Nghĩa nói như vậy thì mừng quá lạy tạ Thành Nghĩa. Thành nghĩa móc trong túi ra hai mươi lượng vàng nói:

Biếu Chú năm lượng làm lại ngôi nhà khang trang. Mười lượng mua ruộng đất trâu, bò, gà, vịt, làm ăn sinh sống. Năm lượng làm của hồi môn cho con cái.

Thành nghĩa đưa thêm cho mười lượng bạc nữa nói:

Nhờ gia đình Chú hương khói vong linh cho Cha Mẹ, một thời gian nữa cháu sẽ trở lại rước vong linh Cha Mẹ đi đến nơi ở mới.

Gia đình Kiên Trung từ hồi nào đến giờ không có một lượng bạc trong nhà, nếu có được thì cũng mua sắm hết mất. Nên mấy thở trong nhà có lượng bạc chỉ làm ăn đắp đổi qua ngày mà thôi. Lúc nào cũng trắng tay không có ruộng có đất gì cả, làm mướn hết chỗ nầy sang chỗ khác. Nay bỗng dưng trở nên khấm khá, không thua kém gì những gia đình khá giả trong Làng. Thì cứ ngỡ đây là một giấc mơ. Cả nhà ngơ ngác như không tin những gì mình đang nghe đang thấy.

Thành Nghĩa nói:

Gieo thiện ắt gặt thiện. Sống có nghĩa có tình như gia đình Chú, thì nhất định gặt hái những phúc lành. Đây cũng là ý trời nên Cháu mới trở lại thăm quê chứng kiến tấm lòng tốt của gia đình Chú.

Trời không phụ những người tốt bụng

Chuyển vận thời hưởng thụ giàu sang

Thương người Trời đãi Trời ban

Gieo lành gặt phúc xưa nay vẫn thường

Trời xanh luôn mãi công bình

Gieo gì gặt nấy muôn đời khó sai.

Thành Nghĩa ở lại chơi với gia đình Kiên Trung mấy hôm không thể ở lại lâu hơn nữa bằng nói:

Cháu phải lên đường gặp một người bạn Hiền Đệ cùng chung chí hướng với Cháu. Giờ cháu phải đi chúc gia đình Chú mạnh khỏe.

Thành Nghĩa từ giả gia đình Kiên Trung người tốt bụng phi ngựa đến Huyện Hải Tân. Làng Chài gặp Tiên Nhân.

* * *

Hết phần 85, mời xem tiếp phần 86

* * *
 

Thống kê

Chủ đề
100,756
Bài viết
467,591
Thành viên
339,853
Thành viên mới nhất
THPT Lí Thường Kiệt
Top