Cửa sổ tâm hồn

4get mời mọi người vào đọc những câu chuyện này, mong các bạn sẽ thấy trong cuộc sống luôn có những bông hoa rất đẹp, khi kết lại chúng ta sẽ được 1 bó hoa đẹp (hoặc vòng hoa, thảm hoa, vườn hoa,... tùy ý thích nhé) làm cuộc sống đẹp hơn, giúp chúng ta thư giãn...
Đừng thay đổi thế giới​

Ngày xưa, có một nhà vua trị vì vương quốc nọ rất thịnh vượng. Một hôm, ông quyết định vi hành đến những miền đất xa xôi của đất nước. Khi trở về cung điện, ông than phiền chân ông rất đau đớn vì lần đầu tiên đi một chuyến dài ngày như thế trên những con đường rất gồ ghề và lởm chởm đá vụn. Nhà vua ban lệnh cho mọi người phải phủ da thuộc lên khắp các con đường của vương quốc. Rõ ràng việc này cần hàng triệu bộ da bò và sẽ tiêu phí rất nhiều tiền của.
Một hầu cận thông minh, dũng cảm tâu với nhà vua:
- Sao bệ hạ lại dùng tiền một cách không cần thiết như thế? Sao bệ hạ không đo cắt một miếng da vừa với chân mình?
Nhà vua rất ngạc nhiên nhưng rồi ông chấp thuận gợi ý của người hầu cận để cho làm một đôi giày cho riêng mình.
Bài học vô giá từ câu chuyện này là: Để thế giới này trở thành một nơi hạnh phúc với mọi người, tốt hơn hết hãy thay đổi chính mình chứ đừng thay đổi thế giới.
(st)
 

forgetmenot

✩✩✩
CHỮA TRỊ BUỒN RẦU

Một phụ nữ Trung Hoa có đứa con trai duy nhất vừa mới chết. Bà buồn rầu đến gặp một người sùng đạo và hỏi:" Ông có lời cầu nguyện nào, câu thần chú nào để làm con trai tôi sống lại không?"
Thay vì đuổi bà đi hay giải thích cho bà, ông nói với bà: "Hãy mang cho tôi một hạt giống mù tạc từ một ngôi nhà chưa bao giờ biết đến buồn rầu. Chúng ta sẽ dùng nó để đuổi nỗi buồn ra khỏi cuộc sống của bà”. Người phụ nữ lập tức đi tìm hạt giống mù tạc đó.
Đầu tiên bà đến một tòa nhà lộng lẫy, gõ cửa và nói: "Tôi đang tìm một ngôi nhà chưa bao giờ biết đến buồn rầu. Đây có phải là nơi đó không? Điều đó rất quan trọng đối với tôi".
Họ nói với bà: "Chắc chắn bà đã đến lầm chỗ" và bắt đầu kể lại những điều đau khổ đã xảy ra với họ gần đây.
Người phụ nữ thầm nhủ: "Ai có thể giúp những người không may này tốt hơn là tôi, người đã gặp bất hạnh?" Bà ở lại an ủi họ rồi ra đi tìm một ngôi nhà chưa bao giờ biết đến buồn rầu. Nhưng bất cứ nơi nào bà đến, những túp lều lụp xụp và những nơi khác, bà cũng gặp một người khác đang buồn rầu và đau khổ. Bà trở nên quan tâm giúp đỡ đến những người đang đau khổ khác đến mức cuối cùng bà quên đi việc tìm kiếm hạt giống mù tạc và không bao giờ nhận ra rằng quả thật việc giúp đỡ người khác đã xua nỗi buồn ra khỏi cuộc sống của bà.
(dịch từ Internet)
 
Sửa lần cuối:

forgetmenot

✩✩✩
ĐẠP ĐI , PHÍA TRƯỚC CÓ MẶT TRỜI...

Khi tôi bắt đầu đi xe đạp cách đây vài năm, tôi không nghĩ rằng mình sẽ tham gia nhiều hơn vài chặng đường ngắn. Nhưng vì tôi đang rèn luyện sức khỏe, bạn bè khuyến khích tôi tăng cường rèn luyện và thử đi những chuyến dài hơn. Chuyến đi đầu tiên là một khoảng đường dài một trăm năm mươi dặm, một cuộc thi hằng năm để gây quỹ chống sự xơ cứng bắp thịt.
Khi tôi đăng ký, ý tưởng có vẻ thú vị- có một lý do xứng đáng để đi xa và tôi hào hứng rèn luyện. Nhưng khi sắp đến lúc khởi hành, tôi nghi ngờ khả năng chịu đựng của mình. Tôi vẫn muốn góp tiền cho công việc từ thiện, nhưng tôi thật sự không muốn đạp xe một trăm năm mươi dặm trong hai ngày liền.
Chuyến đi bắt đầu vào một buổi sáng chủ nhật đẹp trời ở miền quê Georgia yên tĩnh và trong mấy giờ đầu, tôi cảm thấy rất tuyệt. Điều này đúng như những gì tôi đã tưởng tượng và tôi rất phấn khởi. Nhưng đến cuối ngày, tôi cảm thấy mệt và cáu kỉnh. Nếu thể xác gắn liền với tâm hồn thì đây là một bằng chứng. Mỗi lời xin lỗi phát ra trong óc tôi hình như chuyển thẳng xuống chân tôi. “Tôi không làm nổi” một chân bị chuột rút, và “mỗi người khác là một người đi xe đạp giỏi hơn” được dịch ra thành những hơi thở hổn hển. Tôi chắc chắn mình sẽ phải bỏ cuộc.
Khi tôi đạp xe lên đỉnh một ngọn đồi, cảnh mặt trời lặn đẹp lộng lẫy khiến tôi đạp tiếp thêm vài phút nữa. Rồi ở đằng xa, nghiêng bóng in lên mặt trời đỏ rực rỡ, tôi thấy một người đi xe đạp đơn độc đang đạp rất chậm. Tôi nhận thấy người đó có vẻ gì khác lạ, nhưng tôi không thể nói được là điều gì nên tôi đạp dấn lên để theo kịp. Cô ấy đang đạp chậm nhưng bền bỉ, với một nụ cười nhẹ và kiên quyết trên mặt, và cô chỉ có một chân. Suy nghĩ của tôi thay đổi ngay tức thì. Trong cả một ngày, tôi đã nghi ngờ cơ thể của mình. Nhưng bây giờ tôi đã biết- không phải là cơ thể mà chính là ý chí sẽ giúp tôi đạt được mục đích.
Trời mưa suốt ngày thứ nhì. Tôi không bao giờ thấy lại người bạn đi xe đạp một chân, nhưng tôi tiếp tục đạp không hề than phiền, biết rằng cô ấy vẫn đạp xe cùng với tôi ở một nơi nào đó. Và đến cuối ngày, vẫn cảm thấy khỏe khoắn, tôi hoàn thành một trăm năm mươi dặm.
(dịch từ Internet)


 

ATM

✩✩✩✩
Bài học vô giá từ câu chuyện này là: Để thế giới này trở thành một nơi hạnh phúc với mọi người, tốt hơn hết hãy thay đổi chính mình chứ đừng thay đổi thế giới.

"Đời thay đổi khi chúng ta thay đổi"... (quên mất ai nói câu này rồi, hihihi) :man:
 

forgetmenot

✩✩✩
NGÀY MAI CÓ THỂ ĐÃ TRỄ RỒI

Đây là một câu chuyện làm bạn hiểu tại sao bạn nên sống mỗi ngày như là ngày cuối cùng…

Có một thiếu niên bị ung thư giai đoạn cuối. Cậu chỉ mới mười bảy tuổi và có thể chết bất cứ lúc nào. Cậu luôn luôn ở nhà, được mẹ cậu chăm sóc.
Một ngày kia cậu quyết định đi ra ngoài dù chỉ một lần. Cậu xin phép mẹ và bà đồng ý. Trong khi đi bộ dọc theo dãy nhà của mình, cậu thấy nhiều cửa tiệm. Cậu dừng lại ở một tiệm bán băng nhạc, nhìn vào và thấy một cô gái rất xinh trạc tuổi cậu, đó là tình yêu ngay cái nhìn đầu tiên và cậu bước vào.
Cậu đến ngay quầy hàng của cô gái. Cô mỉm cười với cậu và hỏi:" Anh cần mua gì không?" Cậu chỉ có thể nghĩ đó là nụ cười đẹp nhất cậu từng thấy và lắp bắp: "À, ừm, tôi muốn mua một dĩa CD". Cậu chộp lấy chiếc dĩa đầu tiên cậu nhìn thấy và trả tiền cho cô. "Anh có muốn tôi gói nó lại không?" cô gái mỉm cười hỏi. Cậu nói có và cô đi vào gian phòng phía sau để gói nó. Cậu nhận chiếc dĩa CD đã gói và đi bộ về nhà.
Kể từ ngày đó cậu đến cửa tiệm mỗi ngày và mỗi ngày cậu mua một dĩa CD. Và mỗi ngày cô gái lại gói nó và cậu cất chúng vào tủ không mở ra.
Cậu là một cậu trai rất nhút nhát và dù đã cố gắng hết sức cậu vẫn không đủ can đảm mời cô đi chơi. Mẹ cậu để ý thấy điều đó và động viên cậu.
Ngày hôm sau cậu đi đến tiệm với sự quyết tâm, như những ngày trước cậu mua một dĩa CD và cô gái gói nó như thường lệ. Trong khi cô đang bận rộn, cậu đặt số điện thoại của cậu trên quầy hàng và chạy ra khỏi tiệm.
Ngày hôm sau cậu không đến cửa tiệm và cô gái điện thoại cho cậu. Mẹ cậu trả lời, bà tự hỏi ai có thể gọi cho cậu. Chính là cô gái ở cửa tiệm băng nhạc! Cô xin nói chuyện với con trai bà và bà mẹ bắt đầu khóc. Cô gái hỏi bà có chuyện gì. " Cháu không biết sao? Nó chết ngày hôm qua". Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu…
Buổi chiều hôm ấy bà mẹ cậu vào phòng cậu để nhớ đến con trai mình. Bà quyết định bắt đầu với chiếc tủ của cậu và rất ngạc nhiên khi thấy một đống lớn những dĩa CD chưa mở gói trong giấy màu vui mắt. Bà tò mò vì có quá nhiều dĩa, và bà mở một gói. Khi xé gói ra, bà thấy một mảnh giấy viết: "Chào anh! Anh thật dễ thương, em rất thích gặp anh. Hôm nào chúng ta đi chơi với nhau nhé. Sophie".
Bà mẹ bắt đầu khóc trong khi mở một gói khác. Một gói nữa, rồi một gói nữa. Mỗi chiếc dĩa CD đơn đều có một mảnh giấy viết câu ấy.

Bài học cho chúng ta: Cuộc sống là như vậy, đừng chần chừ không nói với những người đặc biệt bạn nghĩ gì về họ, ngày mai có thể đã quá trễ rồi.
(dịch từ Internet)
 

VSupport

Ngây thơ trong tối
NGÀY MAI CÓ THỂ ĐÃ TRỄ RỒI


Đây là một câu chuyện làm bạn hiểu tại sao bạn nên sống mỗi ngày như là ngày cuối cùng…

Có một thiếu niên bị ung thư giai đoạn cuối. Cậu chỉ mới mười bảy tuổi và có thể chết bất cứ lúc nào. Cậu luôn luôn ở nhà, được mẹ cậu chăm sóc.
Một ngày kia cậu quyết định đi ra ngoài dù chỉ một lần. Cậu xin phép mẹ và bà đồng ý. Trong khi đi bộ dọc theo dãy nhà của mình, cậu thấy nhiều cửa tiệm. Cậu dừng lại ở một tiệm bán băng nhạc, nhìn vào và thấy một cô gái rất xinh trạc tuổi cậu, đó là tình yêu ngay cái nhìn đầu tiên và cậu bước vào.
Cậu đến ngay quầy hàng của cô gái. Cô mỉm cười với cậu và hỏi:" Anh cần mua gì không?" Cậu chỉ có thể nghĩ đó là nụ cười đẹp nhất cậu từng thấy và lắp bắp: "À, ừm, tôi muốn mua một dĩa CD". Cậu chộp lấy chiếc dĩa đầu tiên cậu nhìn thấy và trả tiền cho cô. "Anh có muốn tôi gói nó lại không?" cô gái mỉm cười hỏi. Cậu nói có và cô đi vào gian phòng phía sau để gói nó. Cậu nhận chiếc dĩa CD đã gói và đi bộ về nhà.
Kể từ ngày đó cậu đến cửa tiệm mỗi ngày và mỗi ngày cậu mua một dĩa CD. Và mỗi ngày cô gái lại gói nó và cậu cất chúng vào tủ không mở ra.
Cậu là một cậu trai rất nhút nhát và dù đã cố gắng hết sức cậu vẫn không đủ can đảm mời cô đi chơi. Mẹ cậu để ý thấy điều đó và động viên cậu.
Ngày hôm sau cậu đi đến tiệm với sự quyết tâm, như những ngày trước cậu mua một dĩa CD và cô gái gói nó như thường lệ. Trong khi cô đang bận rộn, cậu đặt số điện thoại của cậu trên quầy hàng và chạy ra khỏi tiệm.
Ngày hôm sau cậu không đến cửa tiệm và cô gái điện thoại cho cậu. Mẹ cậu trả lời, bà tự hỏi ai có thể gọi cho cậu. Chính là cô gái ở cửa tiệm băng nhạc! Cô xin nói chuyện với con trai bà và bà mẹ bắt đầu khóc. Cô gái hỏi bà có chuyện gì. " Cháu không biết sao? Nó chết ngày hôm qua". Đầu dây bên kia im lặng một lúc lâu…
Buổi chiều hôm ấy bà mẹ cậu vào phòng cậu để nhớ đến con trai mình. Bà quyết định bắt đầu với chiếc tủ của cậu và rất ngạc nhiên khi thấy một đống lớn những dĩa CD chưa mở gói trong giấy màu vui mắt. Bà tò mò vì có quá nhiều dĩa, và bà mở một gói. Khi xé gói ra, bà thấy một mảnh giấy viết: "Chào anh! Anh thật dễ thương, em rất thích gặp anh. Hôm nào chúng ta đi chơi với nhau nhé. Sophie".
Bà mẹ bắt đầu khóc trong khi mở một gói khác. Một gói nữa, rồi một gói nữa. Mỗi chiếc dĩa CD đơn đều có một mảnh giấy viết câu ấy.

Bài học cho chúng ta: Cuộc sống là như vậy, đừng chần chừ không nói với những người đặc biệt bạn nghĩ gì về họ, ngày mai có thể đã quá trễ rồi.

Chần chừ là bỏ mất cơ hội:thattinh::thattinh::thattinh::thattinh::thattinh:
 

VSupport

Ngây thơ trong tối
Em sợ gặp anh VSupport thì có bao nhiêu là dĩa CD, nhưng anh thì sống khỏe và mỗi dĩa là tên 1 cô... (chạy lẹ) :phingua:
Rất tiếc là hoàn toàn ngược lại. Anh nhát gái lắm. Tán em nào cũng ko thành công. Toàn thành anh trai và thu nạp thêm em gái thôi :thattinh::thattinh::thattinh:
 

ATM

✩✩✩✩
Rất tiếc là hoàn toàn ngược lại. Anh nhát gái lắm. Tán em nào cũng ko thành công. Toàn thành anh trai và thu nạp thêm em gái thôi :thattinh::thattinh::thattinh:
Hãy nhìn theo mặt lạc quan, nếu admin "Tán em nào cũng ko thành công. Toàn thành anh trai và thu nạp thêm EM TRAI thôi" thì ôi thôi thôi... :troll:
Chạy lẹ kẻo ăn đá... hihihi :brd:
 

forgetmenot

✩✩✩
Cậu bé lạc quan
Có hai anh em sinh đôi giống hệt nhau nhưng tính tình lại trái ngược nhau. Một cậu bé luôn luôn lạc quan, trong khi cậu bé kia nhìn đâu cũng chỉ thấy buồn rầu và thất vọng. Cha mẹ chúng rất lo lắng, cuối cùng họ mang chúng đến gặp một nhà tâm lý học địa phương để tư vấn.
Ông ta đề nghị với họ một cách để cân bằng tính tình hai đứa trẻ. "Vào sinh nhật tới của chúng , cho chúng mở quà trong hai căn phòng khác nhau. Cho đứa bi quan những món đồ chơi tốt nhất ông bà có thể mua được và cho đứa lạc quan một hộp phân ngựa".
Họ làm theo đúng lời ông và chờ xem kết quả.
Khi họ liếc nhìn vào phòng cậu bé bi quan, họ nghe cậu lớn tiếng than phiền: "Tôi không thích màu cái máy vi tính này... tôi biết máy tính này sẽ bể... tôi không thích trò chơi này... tôi biết có người có chiếc xe hơi đồ chơi to hơn cái này... "
Rón rén đi qua hành lang, họ nhìn vào phòng của cậu bé lạc quan và thấy cậu đang vui vẻ tung hứng đống phân ngựa. Cậu cười khúc khích và nói to một mình: "Cha mẹ không gạt được con đâu! Nhiều phân ngựa như vậy, chắc chắn phải có một con ngựa con trong nhà!"
:troll1:
(dịch từ Internet)
 

ATM

✩✩✩✩
Rón rén đi qua hành lang, họ nhìn vào phòng của cậu bé lạc quan và thấy cậu đang vui vẻ tung hứng đống phân ngựa. Cậu cười khúc khích và nói to một mình: "Cha mẹ không gạt được con đâu! Nhiều phân ngựa như vậy, chắc chắn phải có một con ngựa con trong nhà!" :troll1:
(dịch từ Internet)
ATM có đọc 1 truyện giống như truyện này, nhưng là đống phân chó thay vì là đống phân ngựa và cậu bé nói: "Nhiều phân chó như vậy, chắc chắn phải có một con chó con trong nhà!". Với con nít thì có con ngựa con hay chó con cũng thích mà. Nếu lúc nào mình cũng lạc quan được như vậy thì khỏe quá.
 

forgetmenot

✩✩✩
Hạt muối và hồ nước

Một anh thợ học việc trong lò rèn suốt ngày ca thán về những khó khăn anh ta gặp phải trong cuộc sống. Anh ta cho rằng cuộc sống này quá u ám và ngột ngạt đến mức không thể chịu đựng nổi.
Một hôm, ông chủ lò rèn đã lớn tuổi bảo anh ta ra chợ mua về một ít muối. Khi anh thợ học việc đem muối về, ông chủ lấy ra một ly nước và bảo anh hãy bốc một nắm muối cho vào ly rồi uống.
- Anh thấy thế nào? - Ông chủ hỏi.
- Vị mặn chát! - Anh thợ thốt lên.
Ông chủ gật đầu đồng tình rồi bảo anh ta mang một nắm muối tương tự đi theo ông. Hai người lặng lẽ đến bên một bờ hồ gần đó. Ông chủ bảo anh thợ lấy nắm muối thả xuống hồ nước. Khi người thợ khuấy nắm muối vào nước hồ, ông chủ bảo anh ta:
- Giờ anh uống thử nước trong hồ xem sao.
Anh thợ làm theo lời ông chủ.
- Vị thế nào? - Ông hỏi sau khi chàng trai đã uống xong một ngụm nước hồ.
- Mát lắm ạ! - Chàng thợ học việc nhận xét.
- Thế anh có nếm thấy vị mặn chát của nắm muối không?
- Không ạ!
Ông chủ nhẹ vỗ vai chàng trai, hiền từ nhìn vào mắt anh và nói:
- Những phiền muộn cũng giống như những hạt muối mặn chát vậy. Ai trong chúng ta cũng đều gặp những điều không vừa lòng trong cuộc sống. Tuy nhiên, số lượng những đắng cay mỗi người cảm nhận được tùy thuộc vào nơi mà họ đặt nỗi phiền muộn ấy vào. Thế nên khi nào anh đau khổ, điều duy nhất anh nên làm là mở rộng nhận thức của anh về sự việc. Đừng tự biến mình thành cái cốc nước bé nhỏ để nỗi đau khổ ấy tạo thành vị mặn chát mà hãy trở thành hồ nước để hòa tan nỗi phiền muộn, sẽ thấy dễ chịu hơn nhiều.
(st)
 

forgetmenot

✩✩✩
Ai là ai?

Hãy thử trả lời những câu hỏi dưới đây:
Hãy kể tên năm người giàu nhất thế giới.
Hãy kể tên năm người đoạt vương miện hoa hậu trong những năm gần đây.
Hãy kể tên năm người đoạt giải Nobel.
Hãy kể tên năm diễn viên mới được giải thưởng Oscar.

Bạn có thể trả lời dễ dàng? Chắc là không?
Vấn đề là không ai trong chúng ta nhớ đến những ngôi sao của ngày hôm qua cả, dù thành tích của họ không phải ai muốn cũng có được.
Họ là những siêu sao trong lĩnh vực của họ.
Thế mà khi tràng pháo tay chấm dứt, khi những giải thưởng mờ nhạt đi, những thành tích bị lãng quên thì những lời chúc mừng nồng nhiệt cùng những tước hiệu cũng sẽ bị chôn vùi theo chủ nhân của nó.

Và đây là những câu hỏi khác, hãy xem thử bạn trả lời như thế nào:

Hãy kể tên vài thầy cô đã giúp đỡ bạn trong quá trình học tập.
Hãy kể tên ba người đã từng giúp bạn trong những lúc khó khăn.
Hãy kể tên vài người mà bạn thích nói chuyện với họ.
Hãy kể tên một nhân vật trong phim nào đó mà câu chuyện của họ làm bạn rung động.

Dễ hơn phải không?
Và bài học chính là: Những người đã làm cuộc đời bạn khác đi không phải là những người danh tiếng nhất, nhiều tiền nhất, hay nhiều giải thưởng nhất.
Họ chính là những người đã từng bận lòng với bạn.
(st)
 

ATM

✩✩✩✩
Và bài học chính là: Những người đã làm cuộc đời bạn khác đi không phải là những người danh tiếng nhất, nhiều tiền nhất, hay nhiều giải thưởng nhất.
Họ chính là những người đã từng bận lòng với bạn.
(st)
Chủ nợ của mình cũng bận lòng với mình và mình luôn nhớ kỹ tên họ... :troll:
 
Top